Đoàn Vi Hương, Đoàn Vi Hương... Tôi muốn gọi như thế để cuộc đời này còn nhiều chút thanh tân...
Gió cuối năm những đợt lạnh kéo dài, ùa về càng nhiều, Tôi càng thấm thía với những nồng nàn ít mà tràn đầy; nhẹ nhàng nhưng rất thanh tân của Mai Thảo trong bốn bài thơ được gọi là thơ Tình vì Ông quá trân trọng và kín đáo trong những bày tỏ thành thơ, thành văn của mình về nhân dáng và nồng nàn của người phụ nữ trong lòng Ông:
...
Em đã hoang đường từ cổ đại
Anh cũng thần tiên tự xuống đời
Đôi ta một lứa đôi tài tử
Ngự mỗi thiên thần ở mỗi ngôi.
Đứng khóc dẫu mưa là nước mắt
Đứng đau dẫu đá cũng đau buồn
Tâm em là Bụt tâm anh Phật
Trên mỗi tâm ngời một nhánh Hương…
...
Đằm thắm thế nhưng mở ngõ bao nhiêu hình ảnh và xúc cảm thuộc về "Em Đã Hoang Đường Từ Cổ Đại". Mông lung và huyền ảo - nhưng đẹp! Cái đẹp bền bỉ, biến hoá theo từng cung bậc buồn, vui. Bài thơ ở mãi trong tâm khảm của biết bao nhiêu tâm hồn thích đọc, thích văn thơ, và đặc biệt là yêu Mai Thảo. Nhiều năm qua, ôi những cái 5 năm mộng tưởng từ thuở 20, bây giờ vừa 40, vậy mà vẫn chưa có nhiều luồng “đọc/nghe" làm khuây khoả sự sống tìm đấy. Chẳng cần giống, chẳng phải bắt buộc là bằng Mai Thảo, Tôi chỉ chờ đợi những chút “thanh tân” để đời sống tâm hồn của một thanh niên Việt được cân bằng, đắp bồi nơi xứ Người - bởi những tác phẩm, sản phẩm giá trị nhân văn, tình, và xứng đáng lưu giữ, rồi reo rắc. Đó là khoảng sau năm 2000 trở đi, như một lần Phạm Duy đã viết cho Thái Thanh hát trong Hẹn Em Năm 2000”:
Hẹn Em nhé năm 2000 sẽ
Hai bên cửa hé cho Anh trở về
...
Hẹn Em nhé, kể chuyện nghe những thoáng chia ly…
Tôi chờ đợi (và hẹn) mãi những đóng góp nghệ thuật, văn hoá khắp mọi nơi với niềm hân quan kiểu "sống chỉ một lần" để phong phú thêm thế giới đọc, thế giới nghe của bản thân mình và những tâm hồn đồng điệu. Đã lâu, rất ít có, có thể vì đời cơm áo, vì bộn bề tư duy, nhất là cuộc sống của người Việt tại hải ngoại từ sau năm 2000 - khi tâm hồn Tôi đã biết xôn xao với những tín hiệu, dù nhỏ nhất, của cuộc sống...
Bỗng một hôm: Điều ngọt ngào ấy đã xuất hiện...
Trong một buổi chiều dài nhạt nắng Quận Cam, Tôi ghé vào nhà sách Tự Lực để tìm mua lại tập thơ duy nhất của Mai Thảo, bỗng xuất hiện trong kệ nhạc tiệm sách ấy là CD đầu tay của Đoàn Vi Hương, với những tự nét phác hoạ tranh của tác giả làm hình bìa như những sẻ chia sơ khởi của nhạc cảm chính tác giả với những bạn bè đồng điệu, những khán thính giả Cô một lần quen, hoặc chưa từng quen, nhất là, khi các bản nhạc được xen kẽ trình bày bởi những giọng hát vẫn còn lạ lẫm. Tác phẩm đầu tay rất đẹp, nhưng lại là một thử nghiệm rất khẽ khàng của Đoàn Vi Hương. Thế nhưng, chính sản phẩm đó của Đoàn Vi Hương như là một nguồn năng lượng tươi nhuận vào lòng tin vào âm nhạc mới đã héo úa của Tôi. Hương giúp Tôi tồn tại! Hương giúp Tôi tự hào! Hương giúp Tôi đi tiếp! Hương giúp Tôi nâng niu cuộc đời này thêm một lần nữa, vạn lần nữa vì còn đó những nét thanh tân trong giai điệu và ca từ Hương viết, hoặc phổ thành nhạc. Những bài hát rất dễ dàng chạm vào lòng Người nghe, nhạc Hương kể chuyện, âm thanh Hương tạo ra những thổ lộ sắt son và can đảm cho theo đúng với khát khao và thương yêu của có thể là chính Hương, của một người phụ nữ - Phải là của chính Hương thì mới có thể hình thành những tình tự rất thật và chạm như vậy được. Hương vực Tôi dậy khi Tôi chưa hề được biết Hương, ở ngoài đời…
Và đó cũng là lý do vì sao Tôi gợi nhắc đến Mai Thao khi Tôi nghĩ về Hương! Chính vì duyên cớ tìm tới Mai Thảo, Tôi đã tìm được Hương...
Tôi đã quay trở lại tiệm sách cho Tôi niềm hân hoan ấy, và mua thêm 4 CDs đầu đời ấy để ân cần gửi đến những Người mà Tôi thương yêu...Họ cũng đã mỉm cười giống Tôi, mỉm cười hài lòng, thoả thích rồi, nghe đi, nghe nhiều lần. Cộng thêm một Lê Tín Hương, mà Tôi trót yêu trước đó, Tôi đã có thêm một nữ nhạc sĩ sáng tác cũng tên Hương. Hương của những năm 2005, 2010, 2015 và sau nữa…
Hương viết như cho riêng mình:
Em từ đâu đến cho Ta một phút dại khờ
Em từ đâu đến đi qua quãng đời thờ ơ.
Xin một lần đến bất ngờ yêu biết bao
Sao như bỗng thấy đời nhiều khát khao
Mang một hình bóng để có một thoáng chạnh lòng
Ta vội vàng bước đi qua vũng lầy chờ mong…
...
Sau đó ít năm, qua những sinh hoạt văn học nghệ thuật mà Hương đối thoại với đời sống cộng đồng Việt hải ngoại, tại Quận Cam - Tôi được biết, gặp gỡ và làm việc đôi điều cùng Hương. Thoáng thế mà cũng đã hơn 5 năm, vậy mà mỗi lần nhìn thẳng vào đôi mắt Hương, Hương lại e ấp, chỉ nhìn chốc lát rồi quay đi chỗ khác. Có lẽ, khi cảm nhận được rằng: Đã có sự chinh phục, qua âm nhạc, những điều còn lại sẽ là không cần thiết, dù chỉ là ánh mắt kéo dài, của một nữ nhạc sĩ sáng tác, tên Hương - cho một tâm hồn yêu nét thanh tân Hương làm ra đươc.
Lắng lại một chút để vỗ về trái tim bình yên. Quay về với chỉ có thể một lần hôn và được hôn. Hôn, theo Hương, để dấy lên sự mạnh mẽ, sự vô cùng, sự sở hữu tuyệt đối. Hương đã dẫn đường chỉ lối một cách nhân văn và tình tự để trái tim có thể thốt lên được, có thể lay chuyển Ta làm theo bản năng của một người được yêu và có quyền yêu. Tôi đã từng chai đá, Tôi thú nhận - nhưng khi nghe Hôn - Tôi nhận ra mình chỉ đang chán mình, chứ không chán đời. Tôi đã không cho phép mình được dừng Yêu, cho dù bất cứ điều gì xảy ra.
Bây giờ, đang là mùa Đông. Album Hôn chính thức và thẳng tắp của Đoàn Vi Hương ra đời ngay đúng giữa Đông - phải chăng, vô hình chung, Hôn là tác phẩm của mùa Đông? Tôi chưa được nghe CD mới này dù đã có đầy đủ thông tin những bài hát và các ca sĩ trình bày nhạc Hương! Hương tinh tuý chọn các giọng hát mà chính Hương yêu thương và tin là chuyển tải được tận cùng những gì Cô viết: Ý Lan, Tuấn Ngọc và Hà Anh Tuấn. Tôi cũng muốn được bồi hồi, được chờ đợi như nhiều những khán giả đang chờ đợi như Tôi: Ngày ra mắt CD Hôn, chính thức ấy - ngày Chủ Nhật, 17 tháng Giêng, 2016.
Trên đây, chỉ là những mảnh ghi chép vụn, để khuây khoả sự níu lại của lòng mình với tình tự Đoàn Vi Hương, với Hôn, Xin Một Lần Đến, Vì Sao Ta yêu Nhau, Chủ Nhật Không Có Em, Đừng, Xót Xa Tình, Nếu, Ngày Về, Ngậm Lá Thời Gian, Em Ơi, Trái Tim Em Giờ Nơi Đâu, Café Nhớ Em - mà tất cả, sẽ hanh hao quyện với gió Đông Cali cho buổi nhạc đầy nồng nàn, tự sự sắp tới: Chủ Nhật, 17 tháng Giêng, 2016 tại Saigon Performing Arts. Ở đó, Ta sẽ bắt gặp Đoàn Vi Hương và sự chọn lựa chắt chiu của Hương cho dòng nhạc mình: Tuấn Ngọc - Ý Lan và Vũ Khanh.
Mình hôn nhau khi đất trời im lặng
Như cuốn lòng trộm ngắm môi hôn
Hoa lá cây đang đâm chồi thức dậy
Như đón chờ nụ hôn say đắm yêu.
…
Đừng chần chờ hỡi Anh
Thời gian đâu có ngừng
Đừng, vội vàng bước chân
Hãy cho nhau một nụ Hôn…
Đêm qua, cũng vào đêm gió lạnh, một lần rượu khuya một mình, giọng hát Ý Lan và ánh nhìn thoáng qua của Đoàn Vi Hương lại trở về cùng Tôi, như có một sự nối liền, sắp đặt, ít nhất là những tự sự để than thở cho đôi ba Người, một lần trong đời.
Tháng Giêng lại về, Em - Anh, sẽ chờ đợi điều gì?
Đoàn Vi Hương, Đoàn Vi Hương!
Tôi muốn gọi như thế để cuộc đời này, còn nhiều chút thanh tân…
Và khi nhớ đến Hương, thì tôi đồng thời nhớ đến những thanh tân mà qua Ý Lan, Tuấn Ngọc và Vũ Khanh sẽ cùng Hương, mang đến.
Suy cho cùng: Hôn - là điều thanh tân nhất…
________________________________________
Tháng Mười Hai, 2015
Đào Đại Dương