top of page

Kẻ si tình


Lúc còn sống Mẹ của Vũ thường chép miệng mà nói với mọi người:” Ối giời, thằng đấy nó si tình lắm, thế cho nên quá 40 mà vẫn chưa lấy vợ” . Không biết hai chử si tình bà Thảo nói ra với niềm tự hào về con trai hay là một sự cay đắng cho bà (?)

Đúng là thật Vũ quá si tình, một mối tình thật hoang tưởng mà nó ôm ấp từ thời còn trung học , lúc nó bắt đầu để ý đến con gái . Đêm đêm nó bị mất ngủ vì cứ mơ màng đến con Vân. Nó thích con Vân lắm, nhưng con Vân học giỏi quá còn nó thì dở ẹt !

Bà Thảo có bốn thằng con trai, thằng Vũ trắng trẽo , đẹp và hiền lành và hơi nhút nhát chắc vì thế mà bà Thảo cưng thằng Vũ nhất , bà sợ nó ra đời thua thiệt cho nên ngoài việc đi học , thằng Vũ chẳng phải làm gì. Khác với Vinh anh lớn và hai em trai của nó , tất cả những người này lanh lợi giúp bà Thảo việc kinh doanh. Vinh có bạn gái nhiều lắm, cô nào cũng đẹp . Thằng Vũ thấy anh nói chuyện rất hay, khi đi chơi với mấy cô bạn, nó muốn bắt chước lắm và Vinh cũng chỉ cho nó nhiều “chiêu” ăn nói , nhưng khi nó gặp con Vân thì tự nhiên tay chân bủn rủn, lại có khi run như cây sấy chẳng nói gì được ngoài câu :” Vân mặc áo này đẹp lắm ” . Vinh dạy nó:cứ khen đại một câu gì đó, lấy cảm tình trước rồi tính sau, tùy theo phản ứng của đối phương. Nhưng thằng Vũ không may mắn như anh nó, có lần con Vân cau mày nhìn nó :” bộ cái áo nào của tui cũng đẹp hết sao, lần nào cũng khen, xạo quá” . Thế là từ dạo ấy , thằng Vũ chỉ biết nhìn con Vân từ xa, nó bị mặc cảm vì biết mình học dở mà con Vân thì cái gì cũng nhất, cũng hay nên nó chỉ biết âm thầm lặng lẽ yêu. Vũ xin mẹ mời thầy về dạy thêm, nhưng mỗi khi thầy đến nó ngáp nhiều hơn học. Thế rồi vừa Địa học chưa xong , nó đang phân vân không biết chọn ngành gì, thì thằng Vũ nhận được giấy đi “nghĩa vụ quân sự” . Mẹ nó khóc lóc , lo tiền đút lót nhưng vì nhà có bốn thằng con trai , nên không trốn tránh được. Vũ chán chường , chuẩn bị khăn gói lên đường , điều duy nhất nó sợ là sẽ không được nhìn thấy Vân nữa. Trong thời gian nó đi vài năm, chắc chắn Vân sẽ phải lòng ai đó……….

Cái Tết đầu tiên xa nhà, Vũ nhận được thùng quà trong đó có nhiều thư của bạn bè gởi đến. Nó không thể ngờ là có cả thư của vân. Trong thư là những lời lẽ an ủi, động viên tinh thần . Vân nói : ” bạn bè hay nhắc đến Vũ, Vũ hiền và tốt với mọi người, khi nào Vũ về chắc chắn sẽ có một bữa tiệc lớn để mừng….”

Vũ sung sướng lắm, thì ra nhờ đi “nghĩa vụ quân sự “ mà nó đã được lòng Vân. Cám ơn trời đất, Vân đã thích nó. Trước ngày ra đi , Vũ đã năn nỉ bà Thảo ở nhà cố gắng thường xuyên qua nhà Vân chơi, và tìm cách lấy lòng mẹ Vân để xin “ coi mắt ‘ Vân cho Vũ. Hai Gia Đình là hàng xóm láng giềng lâu năm, biết đâu mẹ Vân chịu , mà Vân có tiếng là rất hiếu Thảo với Bố Mẹ. Nghĩ đến đó , Vũ mĩm cười, lim nhim cặp mắt mơ màng…………..

Gần như hai , ba tháng thì Vũ lại nhận được quà và thư của bạn bè , ở chốn rừng hoang nước độc, nhưng vũ vẫn Hạnh phúc vô cũng nhờ những lá thư với lời lẽ nhẹ nhàng, quan tâm, thật dể thương của Vân. Nếu ở nhà, chắc gì Vân đã quan tâm cho nó.

Thời gian hơn bốn năm nghĩa vụ cũng đã hết, Vũ khăn gói “ về làng” , nó hồi hộp đến không ngủ được. Mẹ và Vân , hai người mà nó nóng lòng được gặp lại.

Hình như cả xóm ăn mừng thằng Vũ về, người đầu tiên ôm nó khóc là Vinh, anh nó không sao dấu được cảm xúc, có lẽ nếu thằng Vũ không đi , thì Vinh là người phải gánh lấy “nghĩa vụ “ ấy . Đến nhà , Vinh đưa Vũ vào trong gặp mẹ. Trời đất ,hơn bốn năm mà bà Thảo già hẵn đi, mắt bà không trông thấy rõ, Vinh nói: “ Mẹ nhớ em khóc mãi, khóc đến lòa cả mắt , đã vậy sức khỏe lại ngày càng yếu đi.”

Vũ xót xa cho Mẹ , nó đâu ngờ bà Thảo thương nhớ nó đến nông nỗi này, nó tự hứa sẽ bên cạnh Mẹ, sẽ làm cho bà vui và mạnh khỏe hơn.

Vũ cùng anh trai qua thăm Vân , nó thấy Vân càng đẹp ra . Vân cười với nó thật tươi , chứ không như trước đây , Vũ vẫn nhớ đến cái ánh mắt mà Vân đã nhìn nó như nghi ngờ, soi mói. Có lẽ nó càng luống cuống thì Vân lại càng không hiểu nó muốn gì.

Hôm nay , nó được ngồi nói chuyện với Vân , và lại được Vân ân cần hỏi han, nó như đang trên mây. Vân mặc một bộ đồ ôm sát, càng cho thấy những đường cong tuyệt đẹp của người con gái, lần đầu tiên Vũ thấy được nét đẹp mà ông trời tạo cho người Phụ nữ, nó cứ ngẫn người ra, Vân thì vô tình đứng lên ngồi xuống rót nước, lấy hình ảnh của bạn bè cho nó xem, nhắc lại từng người một đang làm gì , có vài người cũng đã lập Gia Đình sớm. Mỗi lần Vân cử động , cười cười nói nói thì Vũ thấy càng quyến rủ hơn, mấy năm nay Vũ nhớ và nghĩ đến Vân như một bức tranh, nó ôm ấp một hình ảnh…… Nhưng bây giờ , Vân bằng xương bằng thịt như đang hốt hồn nó. Vinh đã nhiều lần đá chân Vũ , để nhắc nhở sự trơ tráo của nó , nhưng nó vẫn cứ nhìn Vân cho “ đở ghiền” .

Trước khi đưa Vũ qua gặp vân, thì Vinh đã nói thế. Vinh biết thằng em trai đã si mê cô hàng xóm , nên cứ phải tạo cơ hội cho Vũ. Vân như nhận ra được sự thay đổi của Vũ, trước đây Vũ sợ ánh mắt của Vân , nó chỉ dám nhìn lén . Còn bây giờ sao Vũ dạn dĩ thế, Vũ như người đói bụng đang chực ăn một bữa cổ ngon….

Về đến nhà Vũ hỏi anh : “ Anh có thấy Vân quyến rủ không? nó đẹp nhất vùng này và chắc chắn khối chàng mê nó, như em “

Vinh cười :” Vân đẹp thật , nhưng điều đó không quan trọng, điều anh lo là em đã si tình , coi chừng té nặng”

Vũ không để ý đến lời nói của Vinh, nó vào lục lọi tìm lại những lá thư của Vân đã gởi cho nó, nó đọc đi đọc lại nhiều lần với những lời lẽ của Vân quan tâm , lo lắng cho nó ở chốn không tiện nghi , đầy nguy hiểm …..và Vũ tự kết luận “ Vân thích nó”

Bà Thảo đã bớt bệnh và nói cười nhiều hơn , bà khoe với Vũ là Tết năm nay anh của Vân ở nước ngoài về ăn Tết , Chắc chắn gia đình Vân sẽ vui lắm , bà Thảo sẽ đãi tiệc mời cả nhà Vân , nhân tiện sẽ nói chuyện với Mẹ Vân cho hai đứa tìm hiểu nhau…….

Vũ sung sướng như đã cưới được vợ , nó vui bao nhiêu thì Vinh ái ngại cho nó bấy nhiêu.

Mồng hai Tết , hai Gia Đình ăn uống vui vẽ , mọi người thích thú những câu chuyện của ông anh Vân kể về cuộc sống xa quê hương….Vũ nóng lòng , cứ nhìn bà Thảo ra dấu để vào đề chuyện của nó , bữa ăn gần xong bà Thảo chưa có cơ hội thưa chuyện cho Vũ thì anh của vân tuyên bố : ” Vân sẽ đi Mỹ một ngày gần đây, giấy tờ bão lãnh đã xong, và anh cũng ngắm nghé một chổ rất tốt cho Vân, người bạn thân của anh là dược sĩ , con nhà đàng hoàng…v..v..” thằng Vũ thấy như trời đang sụp xuống, tai nó lùng bùng , nó lảo đảo đi về nhà . Vinh chạy theo nói thật nhiều lời an ủi, nhưng Vũ không màng tới. Nó nằm liệt giường , đổ bệnh . Bà Thảo lại một lần nữa khóc thương cho thằng Vũ. Thằng vũ đã thay đổi hoàn toàn , nó lầm lì và khó chịu mọt cách vô lí. Nó bắt đầu thích rựợu , nó có thể uống rượu bất cứ lúc nào và say nhiều hơn tỉnh.

Vân vẫn vô tư ca hát mỗi buổi sáng khi tưới hoa, cửa sổ phòng Vũ nhìn ra vườn hoa nhà Vân, trước đây nó ráng dậy sớm để lén nhìn bóng dáng Vân lẫn vào hoa và cây cỏ, lòng Vũ rộn ràng ,hạnh phúc từng ngày khi trời vừa sáng. Còn bây giờ , tiếng hát Vân như vô tình làm nó đau nhói trong tim, nhưng nó vẫn không kiềm được thói quen nhìn Vân qua cửa sổ, mặc dù mỗi một ngày Vũ càng tàn tạ sau những cơn say………

Bà Thảo bệnh một thời gian ngắn và qua đời .Vũ nhớ lời mẹ , bà chỉ mong cho Vũ lấy vợ , sanh con và quên Vân đi. “ Nếu tình yêu con dành cho Vân mà không hành hạ thân xác con thì mẹ cũng cam lòng , nhưng con si tình đến độ tự giết đời mình, con điên lắm!”

Ngày Vân đi Mỹ, nó không bước ra khỏi nhà , Vũ thầm mong cho Vân đi càng sớm càng tốt ,đi cho khuất mắt………và nó ở lại vẫn dạy sớm nhìn qua cửa sổ mơ màng .

Bảy năm sau, Vân về lại thăm nhà , Vũ gặp Vân đầu ngỏ nhưng Vân không nhìn nó, vì nó không còn một chút gì là Vũ ngày xưa, nó đã già đinhiều , rất già và lầm lũi…..

Nhưng nó thấy Vân vẫn đẹp, thật đẹp . Một người đàn bà đẹp và quá vô tình với nó !

Đoàn Vi Hương


Featured Posts
Check back soon
Once posts are published, you’ll see them here.
Recent Posts
Archive
Search By Tags
No tags yet.
Follow Us
  • Facebook Basic Square
  • Twitter Basic Square
  • Google+ Basic Square
bottom of page