Con Khùng
Mọi người đều gọi nó là con khùng, con Mành khùng !
Lần tiên gặp con Mành , tôi chẳng thấy nó khùng tí nào.
Con Mành chắc đã lớn tuổi, nhưng vì vô tư và hay cười nên trông nó rất trẻ, khó đoán được tuổi của nó. Nghe nói con Mành vừa mất đi người Mẹ, là người thân cuối cùng của nó , nó phải ở với người bà con xa, hàng tuần người ta chở nó đến nhà thờ. Chắc chỉ có dịp này con Mành mới gặp gở được nhiều người, cho nên nó rất thích đi nhà thờ.
Con Mành thường đi lể sớm, từ ngoài bước vào nó gặp ai cũng cúi đầu chào: chào chị, chào cô , chào chú , chào bác ..v..v…Vì cái sự lể phép quá độ ,cho nên người ta lại thấy nó khùng!
Con Mành kể ra thì cũng thông minh, kinh nào nó cũng thuộc, bài hát nào nó cũng hát, hát còn to hơn cả ca đoàn.
Khi nó hát , gương mặt nó như diễn tả theo ý nghĩa của bài hát, cái đầu nó lắc lư theo điệu nhạc, có những đoạn chắc là cao hứng, nó rống lên thật to, cố tình cho mọi người trong nhà thờ biết là nó: con Mành đang hát !
Nhiều người lắc đầu và lẩm bẩm : con khùng!
Có lần bị đứng ngay bên cạnh nó, tôi thật ngao ngán vì những cử chỉ và điệu bô của nó, cứ làm cho mình bị chia trí .Nhưng đến gần hết lể thì thấy vui vui, vì thánh lể ngày hôm đó tôi chỉ mãi mê lo quan sát con Mành : Nó chăm chú nghe bài giảng của Cha,hát và đọc tất những kinh trong thánh lể ,đến lúc chúc bình an nó đi bắt tay nhiều người chung quanh, cười và nói như một nhân vật quan trọng của mọi người ,tôi bị nó xiết tay đau thật là đau , thành tâm chúc bình an và cúi rạp đầu xuống kính cẩn, nó lịch sự quá, thế thì khùng sao được !
Mỗi ngày Chủ Nhật , trước hoặc sau lể nó hay la cà, tâm sự vì chắc chẳng có ai nói chuyện với nó ở nhà , con Mành thường có một câu chuyện kể cho mọi người,chuyện đời thường của nó: nào là nó phải ngủ sofa ,nó không có bạn ở trường, vì không ai muốn chơi với nó….chuyện những gia đình hàng xóm của nó, nó kể vô thưởng vô phạt, và với lối nói chuyện ngu ngơ của nó đã trở thành một câu chuyện cười cho mọi người . Có lẽ tính tôi cũng tò mò, cho nên thích nghe chuyện của con Mành. Sau khi biết , nó sống rất cô đơn và chật vật tôi lại nghĩ về con Mành nhiều hơn. Tại sao nó có thể vui vẽ đến thế? Có phải vì không biết suy nghĩ , lo lắng cho nên nó không bị ưu phiền?
Con Mành rất nghèo tiền bạc, có những lúc nó xin tiền nhiều người trong nhà thờ một cách rất tự nhiên: “có tiền lẻ cho em một ít, để dành ăn quà” ,
“ em thèm ăn Phở, cho mấy đồng ăn Phở nghe chị….” Mọi người quen lối xin tiền của con Mành , nên mỗi người vài đồng và tuần nào nó cũng có tiền ăn quà.
Có một đều, phải để ý lắm thì mới biết con Mành giàu lòng quãng đại, mỗi lần có bất cứ phần xin tiền thêm để giúp đở nạn nhân bão lụt, những việc thiện nguyện…v..v…bao giờ tôi cũng thấy nó đếm hết tiền trong “ cái túi gia tài” của nó để góp phần với mọi người, thấy những cử chỉ đẹp này của con Mành , tôi lại thắc mắc không biết con Mành có khùng như mọi người nghĩ không.
Tuần nào cũng gặp con Mành, riết rồi mọi người thấy nó như một thành viên trong nhà thờ, hay có thể là một người thân quen , nếu không gặp cũng sẽ thấy nhớ, mặc dù nó khùng !
Một dạo, tự nhiên mấy tuần lễ liên tiếp không thấy con Mành đi nhà thờ, cũng như mọi người , tôi lo lắng không biết nó có chuyện gì không???
Có lúc tôi đã nghĩ, nếu con Mành dọn đi đâu đó, chắc ngôi nhà thờ bé nhỏ này sẽ mất vui vì mọi sinh hoạt cứ diễn ra một cách nề nếp và bình yên, không có những câu chuyện vui và khùng khùng của nó để cười…
Rồi con Mành đã trở lại nhà thờ sau vài tuần vắng bóng, mặt nó hơi buồn nhưng vẫn cười và nói, nó nói liên tục và giải thích sự vắng mặt trong những tuần qua là vì nó bị hãm hiếp. Con Mành nói một cách tư nhiên với tất cả mọi người có mặt, nó kể chi tiết và coi đó là một câu chuyện cần phải kể : một chuyện lạ đã xãy ra trong cuộc đời quá ư là bình thường của nó. Tôi xót xa và khuyên nó không nên nhắc lại, cũng đừng kể cho nhiều người biết…Con Mành vẫn vô tư: “ chị ơi, em bị hai đứa hiếp luôn, nhưng em không nhớ mặt, cảnh sát hỏi nhiều lắm và em không biết hai người đó là ai ,em không biết tại sao nó lại hiếp em hả chị ?” Hình như nó ngạc nhiên vì một người không bình thường và không đẹp như nó, tại sao lại bị bọn lưu manh để ý, nó lại thao thao kể tuần tự của sự việc xãy ra và không muốn bỏ đi một chi tiết nào. Tôi lắc đầu thương cho nó : chắc là con Mành khùng thật !
Từ một góc phòng, nhìn con Mành đi cúi đầu chào từng người, kể chuyện bị hãm hiếp với một gương mặt không cảm xúc, không đau buồn, rất bình thản…..mắt tôi đã cay cay, lặng lẽ thương cho nó.
Sau câu chuyện không vui đó, thỉnh thoảng tôi thấy con Mành quỳ một góc trong nhà thờ, kín đáo một mình . Tôi thật muốn biết điều đã xãy ra với nó có trở nên một vết thương lòng trong con Mành không? Một người , bị mọi người cho là khùng , nhưng lúc nào cũng vui vẽ và có một trái tim thật tốt. Nhìn lại bản thân, khi gặp những chuyện không vui, cứ phải băn khoăn, suy tính, tôi lại nghĩ :được vô tư và khùng khùng như con Mành cũng sướng thật ! nó không biết buồn và cũng không đau khổ…….
Tuy đã xa ngôi nhà thờ nhỏ bé đó từ lâu , nhưng hình ảnh con Mành thì tôi không quên, “ con khùng” đã để lại trong lòng người ta một cái gì đó rất lạ.Tôi nhớ đến con Mành nhiều nhất là những lúc có chuyện không may xãy đến cho bản thân, để tự an ủi mình…….